Năm 14 tuổi, thỉnh thoảng bố tôi cùng tôi đến quán cà phê. Vào những buổi tối rảnh rỗi, hai cha con đi bộ quãng đường hơn ba cây số qua cánh đồng lúa lộng gió để đến quán cà phê có tên “Bố cô ấy”.
Vì quán có ba cô gái phục vụ nên cái tên này ra đời. Tôi thường chọn quán này vì ở đây có phát CD nhạc. Thời đó, những quán cà phê phát nhạc CD là một kỳ công. Bố dạy tôi nhận biết từng điệu nhạc. Nhịp điệu cha nào nhanh hơn điệu rumba, điệu valse nhanh hơn điệu boston …
Chia tay thuở thiếu thời, tạm biệt quán “của bố”, tôi vào Sài Gòn học. Vì dành thời gian học tập và sống đạm bạc nên tôi tự đặt cho mình “tiêu chí” chỉ đi uống cà phê vào tối thứ bảy. Tôi và những người bạn cùng phòng ký túc xá thường đến quán cà phê trong hẻm. Mỗi người gọi một ly cà phê đá và mỗi kiểu thư giãn, riêng tôi thì dán mắt vào màn hình VCD phát nhạc tiếng Anh. Xem và nghe lời bài hát tiếng Anh cũng là một cách học. Chính vì vậy mà tôi đã biết đến rất nhiều bài hát tiếng anh bất hủ. Những bài hát tôi thích là Đừng khóc Johny thực hiện bởi Conway Twitty, Bạn cần tôi thực hiện bởi Anne Murray, Con đường của tôi thực hiện bởi Elvis Presley, Nếu chúng ta cùng nhau của Diana Ross… Tôi không chỉ học từ tiếng Anh, mà tôi còn học được rất nhiều điều từ những bài hát đó.
Khi tôi tốt nghiệp, tôi muốn trở thành một người viết bài. Sau khi nộp đơn xin việc, tôi đã được một công ty quảng cáo của Úc mời đến phỏng vấn. Người phỏng vấn tôi là một thanh niên Úc. Anh ấy đề nghị tôi gặp nhau ở một quán cà phê khá sang trọng. Khi người phục vụ đưa menu để tôi chọn đồ uống, tôi gọi một ly cappuccino. Thú thật lúc đó tôi cũng không biết đó là loại cà phê gì nên đã nói với họ. Lần đầu tiên trong đời tôi uống cà phê sủi bọt.
Cuộc phỏng vấn diễn ra khá lâu. Chúng tôi trao đổi nhiều điều cần biết về nhau. Anh ấy nói tôi không được chọn. Tôi hỏi tại sao? Anh giải thích, ý tưởng trình bày quảng cáo của tôi không đạt yêu cầu do cách truyền đạt thiếu cảm xúc, thiếu cái hồn của một quảng cáo. Anh cho biết thêm: “Để một quảng cáo thành công, phải có ý nghĩa cảm xúc trong đó. Quảng cáo có hình thức “đập vào đầu” sẽ không thành công. Tôi không buồn vì thất bại mà ngược lại, tôi rất vui vì có được bài học lớn. Một bài học giúp tôi gặt hái được nhiều thành công sau này.
Bây giờ, tôi đã có bạn gái. Chúng tôi thường đưa nhau đến một quán cà phê sân vườn ấm cúng để vừa “uống cà phê” vừa thưởng thức nhạc flamenco. Bạn gái tôi thường uống sinh tố, và tôi gọi cà phê espresso.
Những hương vị cà phê của mỗi thời kỳ đều cho tôi những cảm xúc khó quên. Một tách cà phê nóng tuổi teen cho tôi hơi ấm của tình cha con, một cốc cà phê đá sinh viên khiến tâm hồn tôi dịu mát với những ý nghĩa cao đẹp của những ca khúc bất hủ, một tách Cappuccino cho tôi những bài học về tư duy “bên ngoài chiếc hộp”, tách Espresso mang đến cho tôi hương vị của tình yêu …
Nguyễn Thanh Bình [Theo Phụ Nữ Online]