Nghề phóng viên đã tạo cho tôi thói quen la cà cà phê ở mọi góc phố Hà Nội. Cà phê vỉa hè “chém gió” với đồng nghiệp, cà phê phỏng vấn nhân vật, rồi cà phê một mình viết bài …
Ngồi mãi thấy quen, thấy ngon, dù đi công tác ở đâu cũng thấy cách uống cà phê của người thủ đô.
Thưởng thức cà phê đã trở thành thói quen rất riêng của nhiều người dân thủ đô.
Ảnh: DH |
1.001 cà phê “xì gà”
Hà Nội đất chật người đông. Đi đến đâu, mọi không gian dù là nhỏ xíu cũng được tận dụng tối đa để làm nơi “sinh hoạt cộng đồng”. Và khi uống một tách cà phê vào buổi sáng trở thành thói quen không thể thiếu của nhiều người thì không gian sống của thủ đô lại tấp nập hơn bao giờ hết. Nhưng sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không đến thẳng phố cổ dạo chơi vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời. Như buổi sáng chủ nhật cuối cùng của tôi! Cái lạnh ngọt ngào của chớm đông khiến tôi tìm thấy cảm hứng bên ly cà phê nóng ở đâu đó trong phố cổ. Vì vậy, tôi đã đi dạo. Một ngày cà phê của tôi bắt đầu …
Điểm đến đầu tiên là cà phê Đường Thành. 9 giờ sáng. Chóng mặt vì cơ người. Dọc một hàng dài con phố này là cà phê vỉa hè ngon ngọt. Phố phường vốn nổi tiếng với dân chơi “cào” nên chỉ cần dạo một vòng xem pháo, các “tay” đầu đội khăn, túi quần… toát mồ hôi hột vì “hâm mộ đội cào”, mình. nhanh chóng ngã xuống thành phố khác.Tôi tạm gọi đây là cà phê … “cào”!
Rời Đường Thành, tôi dừng chân ở Hàng Hành. Địa điểm này đã quá quen thuộc với giới trẻ Hà Nội mà mình tạm gọi là “cà phê SH”. Giới trẻ Thủ đô hiện nay chơi rất tập trung, nhưng Hàng Hành là địa điểm quen thuộc để khoe “siêu xe”, từ LX, SH, Liberty đến Vespa cổ, cub tự chế … Đến là hoa mắt! Điều đáng nói là phố Hàng Hành vô cùng nhỏ và chật chội, quán cà phê không quá đẹp, sang trọng, khi nhâm nhi ly cà phê thì … bỏng cổ. Tuy nhiên, không hiểu sao ở đây luôn có nhiều thanh niên “tóc đỏ, tóc xanh” với vẻ ngoài sành điệu.
Tôi lại mải mê dắt xe ra đường Triệu Việt Vương. Một tụ điểm khác cà phê “xôm” không kém, nhưng tôi lại chấm một món “xì dầu” khác là cà phê “công chức”. Đơn giản vì con phố này tập trung rất nhiều công chức, công sở sơ mi, chân váy ngồi tranh thủ trước giờ tan sở để tán gẫu. Dù là chủ nhật nhưng quán vẫn đông khách không kém ngày thường. Tôi hỏi một vị khách tên Hùng đang “chém gió” với anh bạn, anh ta nháy mắt tinh nghịch: “Cà phê ở đây ngày nào cũng quen, hôm nay chủ nhật vẫn thèm cà phê quá nên tranh thủ lúc bà xã đi mua sắm ở đây làm cho. Cốc! ”. Cà phê“ chính ngạch ”bán với giá khá mềm (khoảng 10.000 đồng / cốc), ngồi vỉa hè ngắm phố phường đã trở thành thói quen của nhiều người mà Hùng kể trên chỉ là một trong số đó! Anh Hùng cũng chia sẻ : “Mỗi sáng chỉ 15 phút cho ly cà phê, tự nhiên thấy công việc trôi chảy hơn, làm việc tỉnh táo hơn”.
Thưởng thức một “tách không gian”
Cũng là dân “nghiện” cà phê, sáng nào không pha một ly là tôi thấy khó chịu trong người. Vậy là sau một vòng quán cà phê trên phố, xe gần hết sạch và cơn thèm cà phê lên đến đỉnh điểm, tôi quyết định mỗi sáng sẽ quay lại góc phố quen thuộc của mình. Quán cà phê có tên 71 – nằm ở góc đường Giảng Võ – Trần Huy Liệu. Quán nhỏ, đơn sơ, mấy cái ghế nhựa con con, mấy lẵng hoa treo trên mái hiên … Sát vỉa hè và bụi bặm lắm, nhưng không hiểu sao mình lại thích quán cà phê này đến vậy. Không hẳn những ly cà phê sữa ở đây được pha khá ngon, phục vụ thoải mái, giá cả hợp lý. Tôi không thể giải thích nó, nhưng rõ ràng là mỗi sáng, trước khi đi làm hoặc đi họp, tôi phải ghé vào đây. Chẳng cần gọi, cô chủ vui vẻ mời tôi một cốc “nâu nóng pha chút sữa” quen thuộc.
Tôi ngồi, nhâm nhi ly cà phê, phân loại xem hôm nay mình sẽ làm gì, hay đơn giản là đọc báo, cắm ipod để nghe một bản nhạc vui nhộn. Nhiều hôm buồn, tôi lại kêu 71, sáng, trưa, tối. Ngồi một mình và nghĩ về mọi chuyến đi, nhìn dòng người qua lại. Em có một góc riêng, một “khoảng trời riêng” cho mình giữa phố phường tấp nập… Thực ra, uống cà phê kiểu gì cũng là thói quen, sở thích của mỗi người. Có người thích không gian sang trọng, yên tĩnh, có người chỉ thích góc cà phê bình dị nào đó trên phố gần nhà. Và khi uống cà phê trở thành khoảng thời gian thư giãn thì dù bạn ngồi ở đâu thì nơi đó cũng trở nên gần gũi.
Hà Nội đã có những quán cà phê tồn tại từ những ngày cơm áo gạo tiền. Cà Phê Lâm trên đường Nguyễn Hữu Huân là một ví dụ điển hình, giờ nhắc đến địa danh này, người lớn tuổi đều biết tiếng. Quán tuy rất nhỏ nhưng treo nhiều bức tranh quý của hầu hết các họa sĩ Việt Nam nổi tiếng một thời. Có lần đến đây, tôi nghe một người bạn kể: Ngày xưa, họa sĩ đổi tranh lấy cà phê. Bụi thời gian làm dày thêm những bức tranh quý giá. Giờ người ta đến Cà phê Lâm, ngồi nép mình bên những chiếc ghế gỗ, chỉ để tìm một không gian rất riêng, nơi mà ngày xưa thế hệ nghệ sĩ Hà Thành từng lui tới. Những người nổi tiếng đã từng ngồi đây, uống cà phê với chiếc cốc này …
Nếu có nhiều thời gian rảnh rỗi, thì một ngày ch